Của ai gợi nhớ thuở rong chơi
Người xưa thường mặc thời đi bụi
Chợt nhớ, chợt buồn, gọi người ơi !
Người ấy về đâu giữa dòng đời
Để chờ rồi đợi giấc đầy vơi Nỗi niềm nghiêng ngã theo ngày tháng
Tâm tình u đọng, giọt sầu rơi !
Ta kiếm tìm em khắp bốn phương
Tóc xanh ngã bạc phủ bụi đường Bóng em từng hiện rồi tan loãng
Đã mừng lại vỡ .. lại sầu vương !
Đã quen tâm sự tựa sóng trào
Buồn vui hoài niệm giữa ngàn saoCùng trăng ôm rượu tìm quên lãng
Nhưng lòng chưa tịnh .. dạ xôn xao !
Những dòng âm nhạc thuở xa mờ
Vẫn đưa kỷ niệm thoảng vào mơNhững giây êm ả .. cười mộng mị
Kéo dài .. chi nhỉ .. mối duyên tơ !
Vạn sự tùy duyên thật không em
Nhưng giấc mơ xưa thật êm đềmNỡ nào lại xóa vào dĩ vãng
Để ngày cô độc .. tựa màn đêm !
Anh ngồi ngơ ngẩn với dòng thơ
Tả đôi mắt lớn thật hửng hờƯa buồn, mơ mộng tràn tâm sự
Rời xa không nhớ .. thích làm ngơ !
Tả tóc thật dài tựa áng mây
Phủ kín đôi vai thật là gầyHương theo làn gió mùi u muộn
Khiến lòng xao xuyến .. tựa như say !
Bài thơ gieo vận thật lạnh lùng
Như tình ngưng đọng giữa mông
lungPhải chi em nhớ dòng thân ái
Cùng anh hòa điệu khúc tình chung ?!
---------------
2019-10-26
Đông Phong (wine)
No comments:
Post a Comment